Những mảnh đời ghép lại

Những mảnh đời ghép lại

Chiều qua tôi tới chơi nhà Minh Anh, một trong những người bạn mắt sáng của tôi. Khi đến nơi mới hay tới chơi nhà cô ấy không phải chỉ có ba người mù chúng tôi, mà còn có cả mấy người ngồi xe lăn và người chống nạng nữa.

Tôi thật xúc động khi mẹ cô ấy bảo “Con biết không, nghe Minh Anh nói có các con tới chơi, bác nôn đến nỗi bỏ cả đi viếng Chúa để ở nhà đón các con đó!”. Tôi nghĩ thầm trong bụng:

Bà đã đón tiếp toàn người mù và người què, chắc Chúa cũng vui lắm!

Chúng tôi còn đang tíu tít chào hỏi nhau, chợt có tiếng của chị Hai Chấn hỏi một người nào đó “Có phải em đã từng ở viện mồ côi Thị Nghè ra không?”.

Chị Hai Chấn là một người thiểu năng trí não,Đang nắm chặt lấy tay một cô gái mù, hỏi đi hỏi lại hai ba lần. Mãi sau cô gái mới nhận ra người quen cũ, cô ngỡ ngàng trả lời:

Phải chị ạ, chị là chị Chấn phải không? Còn chị Mai “yếu” thế nào?
Chị Hai đáp:

Mai “yếu” chết rồi! Cầu nguyện cho Mai « yếu » nghen !

Rồi chị nói tiếp :
Nhóm tụi mình chia hai ngả, bây giờ chị ở mái ấm Hồng Ân, có 15 người ở dưới Bình Dương. Bữa nào xuống Bình Dương chơi nghen !

Chúng tôi hết sức ngạc nhiên, vì chị Hai Chấn lại có thể nhớ chuyện cũ cách đây đã 19 năm trời.

Qua lời kể của Mến, tôi được biết họ cùng ở chung trong viện mồ côi Thị Nghè năm xưa, và đã chia tay nhau khi viện mồ côi bị giải tỏa.
Mến được về sống ở nhà tập thể của Hội người mù TP. Sài Gòn, cô không biết những chị em kia đi đâu. Cô nói lúc ấy cô còn quá nhỏ, không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra hồi xưa.

Tôi hỏi Mến: “Thế từ hồi đó đến giờ em vẫn sống ở Thành hội à?” Mến cho biết hiện nay cô vẫn sống miễn phí tại đó, nhưng khu tập thể ấy cũng sắp sửa bị giải tỏa.

Tôi lặng im nghe cô nói mà cảm thấy mình sao may mắn quá! Mến ngậm ngùi nói cô thực sự không hay biết tin Mai đã qua đời.

Chị Hai Chấn lại lẩm bẩm:
-Bữa nào xuống Bình Dương chơi nghen!

Chúng tôi đều thương chị Hai Chấn, chị sống lầm lũi và ngu ngơ, nhưng ai chị đã quen biết và quý mến, thì chị nhớ lắm dù là có khi chị chẳng nhớ nổi tên người ấy.

Cả bọn chúng tôi ăn uống, cười đùa rộn vang trong căn nhà nhỏ, một buổi chiều vui vẻ qua thật mau. Chúng tôi trao đổi với nhau về việc học hành, và cho nhau số điện thoại, địa chỉ email để còn dễ bề liên lạc. Chúng tôi, những mảnh đời mà người ta thường cho là bất hạnh đang quây quần bên nhau, hai kẻ thủ thỉ tâm sự có, tốp 4- 5 người trêu chọc nhau cũng có, làm thành một khối tình bạn thân thiết.

Mỗi người, mỗi vẻ: chị Hai Chấn, một người thiểu năng trí não với một tương lai mờ mịt; Mến là người mù, đang học tại trường Đại học Xã hội nhân văn năm thứ ba; Lợi ngồi xe lăn, là vận động viên trong làng cầu lông của người khuyết tật; Muội ngồi xe lăn, mới học lớp Năm bổ túc văn hóa, nhờ sự giúp đỡ của một tổ chức phi chính phủ, mới được đi tập huấn ở Nhật bản 2 tuần dù cô chẳng biết một ngoại ngữ nào. . . tất cả chúng tôi là những mảnh đời bất hạnh ghép lại thành một chuỗi cười hạnh phúc.

Tôi tiếc là mình không có máy quay phim để ghi lại những khoảnh khắc quý giá này.

1/3/2011 Vũ Thủy (cô gái mù)

Read 2148 times

Last modified on Sonntag, 26/07/2020

More in this category:

ĐỨC MẸ MARIA tước hiệu LAVANG
Bổn mạng Liên Đoàn Công Giáo Việt Nam Tại Đức

https://hinhanh.ldcg.de/

 

« March 2024 »
Mon Tue Wed Thu Fri Sat Sun
        1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31

Chuyện Phiếm Đạo Đời

Vậy, xin thưa: thoạt khi lọt lòng mẹ, bần đạo được xếp hạng thứ mười hai trong gia đình nhỏ bé, các cụ tìm không ra cái tên nào hay đẹp hơn nữa, bèn đặt cho cái tên là Trần Ngọc Tá, rồi đi hỏi cha xứ Trịnh Như Khuê (lúc ấy làm linh mục chánh xứ Hàm Long, Hà Nội), rồi sẽ sửa đổi sau. Nhưng, cha xứ Hàm Long sau đó làm Giám Mục rồi Hồng Y, các cụ thân sinh ra bần đạo không còn dám quấy rầy cha/cố nữa. Quên đi mất. Để rồi thằng bé, khi di cư vào Nam, đến Nha Trang, quan chức cứ gọi tên lên mà hạch hỏi, thay vì gọi tay Trần ngọc Tá, cứ phiên âm thành Trần Ngọc “Té”, nghe như thằng bé bị té giếng không nghe tiếng gọi, mãi chẳng lên. Thôi thì, từ đó xin chọn tên này làm … quê hương. Dẫu khó thương. Và, đó là những tâm tình hơi khó thương, nhưng có thật, đấy ạ.

Và, đáp ứng câu của chị Đỗ Thị Thu Vân, cựu giáo chức ở Sài gòn, đã hỏi: tại sao các vấn đề người viết đưa ra, đều bỏ ngỏ, không giải đáp? Bần đạo tình thật thưa: mình rất tránh những tranh luận/cãi vã về lập trường thần học, rất thánh kinh. Phần này, xin nhường lời cho các đấng bậc cao siêu, đứng lớp. Riêng cá nhân, chỉ nhìn ra vấn đề trong sống Đạo, ở đời thường. Đã là tốt. Các giải đáp, cho vấn nạn đặt ra cho mỗi người, ở cuộc sống; hãy cứ để mọi người được kiếm tìm. Một khi đã gặp gỡ Đức Kitô rồi, sẽ có đáp số cho riêng mình, mà sống Đạo. Trong cuộc đời. Với mọi người.
Trần Ngọc Mười Hai

Những Sự Kiện Sắp Tới

Keine Veranstaltungen gefunden

Lịch Mục Vụ

  

KyyeuLDCG

Để đánh dấu mừng kỷ niệm 40 năm Đại Hội Công Giáo Việt Nam tại Đức, Liên Đoàn Công Giáo đã thực hiện một tập kỷ yếu ghi lại những sinh hoạt của LĐCGVN và tất cả hình ảnh của các Đại Hội Công Giáo kể từ ngày thành lập cho tới nay. Mọi chi tiết cần biết xin liên lạc Văn Phòng LĐCGVN

Đặc San Giáo Sĩ Việt Nam

2018 10 09 14 31 09

Đặc san Giáo Sĩ Việt Nam được phát hành qua email 2 tuần một lần. Nếu muốn nhận trực tiếp bằng email, xin vui lòng gởi thư GHI DANH tại địa chỉ: giaosivietnam@gmail.com

LyTrungTin

Soạn Giả cuốn Hỏi Ngã Chánh Tả Tự Vị và Tạp Chí Dân Văn không giữ bản quyền cuốn sách này, do đó tất cả mọi người vì nhu cầu viết tiếng Việt đều có thể in ấn cũng như sử dụng cuốn Tự Vị này, mong rằng đây là một đóng góp tích cực và nhỏ nhoi cho cộng đồng người Việt tại Hải Ngoại.

- Download/tải Hỏi Ngã Chánh Tả Tự Vị
- Download/tải Phụ bản

Khách truy cập

Hôm nay 31

Tổng cộng 14235543

Lên đầu trang